
Để hiểu sâu sắc về Phục hồi chức năng (PHCN), chúng ta không thể bỏ qua Mô hình ICF – Phân loại Quốc tế về Chức năng, Giảm khả năng và Sức khỏe. Đây được coi là "xương sống" của tư duy PHCN hiện đại và là một cuộc cách mạng trong cách chúng ta nhìn nhận về bệnh tật.
Trước đây, bệnh tật thường được nhìn nhận một cách tuyến tính: Bệnh → Khiếm khuyết → Giảm khả năng → Tàn tật. Cách tiếp cận này quá đơn giản và thường đổ lỗi cho cá nhân người bệnh. Mô hình ICF đã thay đổi hoàn toàn điều này, mang đến một bức tranh đa chiều và năng động hơn, tập trung vào sự tương tác phức tạp giữa nhiều yếu tố:
Tình trạng sức khỏe (Health Condition): Là chẩn đoán y khoa, ví dụ như đột quỵ, viêm khớp dạng thấp.
Chức năng & Cấu trúc cơ thể (Body Functions & Structures): Liên quan đến các bộ phận và chức năng của cơ thể (ví dụ: sức mạnh cơ, tầm vận động khớp). Vấn đề ở đây là Khiếm khuyết (Impairment), như yếu nửa người hay đau khớp.
Hoạt động (Activity): Là việc thực hiện một nhiệm vụ cụ thể của cá nhân (ví dụ: đi bộ, ăn uống). Khó khăn ở đây được gọi là Giới hạn hoạt động (Activity Limitation), như không thể tự đi lại.
Sự tham gia (Participation): Là sự tham gia của cá nhân vào các tình huống trong đời sống (ví dụ: đi làm, tham gia cộng đồng). Vấn đề ở đây là Hạn chế sự tham gia (Participation Restriction), như phải nghỉ việc.
Điểm đột phá nhất của ICF là việc nhấn mạnh đến Yếu tố ngữ cảnh (Contextual Factors), bao gồm Yếu tố Môi trường (như rào cản kiến trúc, sự hỗ trợ xã hội) và Yếu tố Cá nhân (như tuổi tác, lối sống, sự lạc quan).
Ví dụ, hai người cùng bị đột quỵ và yếu nửa người, nhưng nếu một người sống trong môi trường nhiều rào cản và có thái độ bi quan, họ sẽ gặp hạn chế tham gia nghiêm trọng hơn nhiều so với người có môi trường thuận lợi và ý chí kiên cường. Điều này cho thấy mất khả năng không chỉ là vấn đề của cơ thể, mà là kết quả của sự tương tác giữa cá nhân và môi trường. Đây chính là nơi PHCN phát huy tác dụng, can thiệp vào tất cả các yếu tố này để tối ưu hóa kết quả cho người bệnh.